Vào quán với cúc họa mi
Sài Gòn bất chợt tinh khôi
Là khi hoa cúc đến ngồi với anh
Dịu từng cánh trắng mong manh
Có em nắng phố hóa thành heo may
Anh cầm lời hẹn trên tay
Nhớ nhau dài một chuyến bay còn gì
Bồi hồi ơi cúc họa mi
Bên em, anh gọi một ly gió mùa!
Xanh qua ngàn đời
Khói hương có gọi được bà
Trở về sương gió giăng nhòa lối đi
Ngoài kia nấm cỏ xanh rì
Bà ơi, cỏ cũng đau vì nắng mưa
Bà ơi, cơ cực có thừa
Bao nhiêu nhẫn nhịn cỏ vừa mới lên
Cỏ như là tấm chăn chiên
Đắp cho bà cả những đêm mùa hè
Oi nồng cả phố cả quê
Ngả lưng trên cỏ trở về có hay…
Nhẹ chân thôi những gót giày
Dưới là xương máu tháng ngày rưng rưng...
Bà về nhớ gọi theo ông
Giỗ bà, cỏ có về không giỗ bà…
Che cho con cháu cả nhà
Bà là lá cỏ xanh qua xéo giày…
Mùa xuân líu ríu trên chân trần bầy sẻ non
Lần ngón tay thêm một đốt thời gian
Cộng không hết những tháng ngày vụng dại
Chiếc lá úa rời cành hóa thân vào bờ bãi
Tìm lại chính mình trên búp nõn xanh xuân
Dừng lại bên cầu
Cầu tre mẹ mang theo rồi
Giờ qua cầu đúc mà đời lắc lư
Người qua sông đã giã từ
Mình ta ở lại tương tư với cầu...
Đăng nhận xét